Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Hôm nay tôi 19




Bây giờ là 0 giờ 0 phút ngày 26/10 , tôi chính thức tròn 19 tuổi.

Và tôi không biết phải làm gì với 24 giờ của ngày này.

Có lẽ , tôi nên ước 1 điều gì đó , không phải người ta vẫn hay làm vậy vào ngày sinh nhật sao?

Nhưng tôi lại không biết phải ước gì .

Trước đây cũng vậy , cứ mỗi lần phải cầu nguyện trong đầu tôi trống rỗng , không có bất kì 1 ý nghĩ nào , chỉ đến khi chắp tay , nhắm mắt lại cầu nguyện thì ý tưởng về điều ước mới hiện lên trong đầu tôi.

Chưa khi nào tôi tự hỏi mình tại sao lại như thế , nhưng hôm nay tôi muốn có câu trả lời .

Tại sao?

Có phải bởi vì cuộc sống của tôi tốt đẹp đến mức không cần phải có thêm bất kì điều ước nào ? Hay là vì nó không hoàn hảo nhưng tôi an phận với những thứ mình có ? Hay là tôi vô tâm với bản thân và cuộc sống xung quanh đến độ chẳng cần thiết phải ao ước làm chi ?

Tôi thử trả lời và nhận ra vấn đề này phức tạp hơn 1 điều ước rất nhiều . Nó liên quan đến quá nhiều thứ .

Đầu tiên ,

Cuộc sống của tôi có hoàn hảo và tốt đẹp không?

Câu trả lời : không .

Tôi không giàu có , không xinh đẹp và không có tài năng gì nổi bật .
Tôi chìm nghỉm giữa hàng triệu triệu người ngoài kia .

Có những người , những việc mà tôi ghét , cũng có những người , những việc mà tôi yêu thích . Tất nhiên , tôi muốn những điều không hay sẽ xảy ra cho những kẻ mà tôi ghét , và những điều may mắn , tốt đẹp sẽ đến với những người tôi thích .

Rất nhiều việc mà tôi muốn nó theo ý mình nhưng không thể .Tôi đã từng mong có 1 phép lạ nào đó xảy ra , khiến mọi chuyện theo đúng ý mình , nhưng tất nhiên chẳng có phép lạ nào hết , cũng chẳng có gì thay đổi.

Tôi thất vọng , nghĩ mình quá điên rồ.

Và rồi bỗng dưng tôi nhận ra mình thật ngớ ngẩn.

Vấn đề không phải ở những điều ước , cũng không phải cuộc sống không có gì thay đổi.

Nếu điều ước dễ dàng thành sự thật , tôi sẽ ước 1 lần , 2 lần, 3 lần …n lần, không thể ngừng .
Có thể ngày hôm nay tôi ước có tiền , hôm sau sẽ là vàng , ngày hôm sau nữa là kim cương…và đến 1 lúc nào đó những thứ đó chẳng có giá trị gì với tôi hết .

Nếu tôi trở nên xinh đẹp hơn , nhiều hơn bây giờ rất nhiều , vậy thì có gì khác ? Có nhiều người xinh đẹp nhưng tôi không thấy vậy và cũng không thích họ , ngược lại , có nhiều người không đẹp lung linh , rạng ngời nhưng tôi thích họ . Từ chính mình suy ra , tôi có trở nên xinh đẹp đến đâu thì không thể đẹp hết trong mắt mọi người , và vẫn sẽ có người không ưa tôi.

Nếu tôi có tài năng phi thường , sẽ rất dễ dàng đạt được thành công và vinh quang . Và tiếp sau đó , chẳng chóng thì chày tôi sẽ chán cái sự nghiệp vẻ vang của mình và bắt đầu 1 sự nghiệp khác , cứ như thế cái vòng lẩn quẩn sẽ theo tôi đến lúc xuống đất . Giống như trước đây khi tôi chơi game Audition , lúc đầu tôi bỏ công bỏ sức chơi gần như mỗi ngày để cày level và tiền bạc , mong mỏi 1 ngày nào đó mình sẽ đứng vào hàng top , nhân vật có quần áo xịn mặc . Nhưng mà với mấy đồng bạc và mấy điểm exp ít ỏi thì đó là 1 giấc mơ xa vời , thế là tôi xài hack , tiền vô túi ào ào , exp lên rầm rầm , nhưng chỉ được nửa tháng là tôi chán.

Nếu những người tôi ghét gặp điều tồi tệ hay tốt nhất là biến mất khỏi thế gian này , và những người tôi yêu mến luôn gặp điều tốt lành đối với tôi hẳn là 1 điều tuyệt vời nhưng còn với chính những người đó thì sao ?

Có thể với tôi đó là 1 người đáng ghét nhưng có lẽ với ai khác người đó là 1 phần quan trọng , là người yêu quý thì sao ?Người đó sẽ thế nào khi người mình yêu gặp chuyện không hay , hoặc bỗng dưng biến mất ? Không cần suy nghĩ nhiều , tôi cũng có thể đoán được.Trong phim Nobuta wo Produce , có 1 cảnh mà tôi rất thích , ấy là khi Nobuta quăng bàn tay khỉ vô sọt rác và nói rằng sẽ chấp nhận và cố gắng sống trong thế giới có Bando , thay vì mong Bando biến mất . Điều ước từ bàn tay khỉ có thể giúp Nobuta thoát khỏi Bando 1 lần nhưng sẽ có nhiều người khác giống như Bando sẽ lại bắt nạt Nobuta , sẽ chẳng có gì thay đổi hết , bởi vì chạy trốn không thể giải quyết được vấn đề.

Khi xem phim Orthros no Inu , tôi thật sự bị ấn tượng bởi quan điểm bảo 1 vệ người khác của Ryuzaki : bảo vệ người khác không phải là lúc nào cũng ở bên cạnh lo lắng , che chở cho người đó , vì như thế sẽ chỉ làm người đó trở nên yếu đuối , ỷ lại vào người bảo vệ ; bảo vệ 1 người là làm cho người ấy trở nên mạnh mẽ , kiên cường có thể tự vượt qua khó khăn , thử thách.Vậy nên không cần thiết phải để những điều ước giúp những người tôi yêu mến giải quyết những vấn đề mà ai cũng sẽ phải gặp trong cuộc sống.

Điều thứ 2 ,

Tôi có an phận với cuộc sống của mình không?

Trả lời : có và không.

Có , bởi vì có những thứ tôi hài lòng với nó và không muốn mạo hiểm thay đổi : gia đình , bạn bè , thầy cô , trường lớp , những con người xa lạ mà số phận đã để tôi gặp và yêu quý họ.

Không , bởi vì có những điều trong quá khứ và hiện tại mà tôi không hài lòng , tôi cố gắng thay đổi những điều tương tự sẽ đến trong tương lai, thay vì ngồi ước giá như khi xưa mình thế này thế kia.

Điều thứ 3 ,

Có phải tôi là 1 kẻ hờ hững , vô tâm ?

Trả lời : không , không và không.

Có 2 lí do :

Thứ 1 , cuộc sống có quá nhiều điều phải lo nghĩ , nếu suy nghĩ quá nhiều sẽ chẳng tốt lành gì , đôi khi tôi thử thư giãn , ít nghĩ ngợi về mọi chuyện để cân bằng tâm trí . Điều đó không có nghĩa là hờ hững hay vô tâm.

Thứ 2 , vì tất cả những gì tôi đã nói ở 2 phần trước.




Tuy biết rằng mình không cần những điều ước viển vông nhưng đứng trước hiện thực đôi khi tôi vẫn không thể không có những ao ước , tôi biết rõ sẽ không bao giờ những điều ước thành sự thật chỉ bằng cách ước , chỉ là tôi muốn có 1 cái gì đó để có niềm tin và hi vọng .


Bây giờ là 2 giờ 29 phút , tôi muốn ngủ….

Ngày mai vẫn còn có nhiều việc để làm….

HAPPY BIRTHDAY TO ME

Nếu 1 ai đó muốn tặng tôi 1 món quà hãy tặng tôi bài Life của YUI hoặc là bài Your Seed của Hey!Say!JUMP

Belive yourself you can get it alone
Belive yourself you can make it love
Belive yourself shinjirun da
Belive yourself jibun jishin
Belive yourself you can get it won







Thứ Năm, 24 tháng 9, 2009

Hey!Say!JUMP's birthday

hum nay là ngày 24/9


1 ngày cực cực kì quan trọng


là ngày mà các tình iu đc khai sinh


Hey!Say!JUMP's birthday


loáng 1 cái JUMP đã đc 2 tuổi


omedeto tanjoubi


JUMP hãy cố gắng hơn nữa , tiến bộ hơn , trở nên giỏi vì bản thân JUMP và vì tình yêu mà các fan dành cho JUMP nhé

2 năm ko phải dài nhưng cũng ko phải ngắn , JUMP đã luôn ko ngừng cố gắng và tiến bộ ,các fan trân trọng điều đó rất nhiều . JUMP hãy tiếp tục duy trì nó

năm sau , năm sau và rất nhiều năm sau nữa , các fan điều muốn đc chúc mừng sinh nhật của JUMP , và mỗi năm thành công của JUMP sẽ nhiều hơn nữa

Hey!Say!JUMP - always inside my heart


Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2009

pé Rùa của tui





Từ lâu nghe thiên hạ đồn đại về phim Nobuta wo produce mà chưa có dịp coi nên down phim nì zìa coi sao , 1 phần nguyên nhân là tại phim nì có zai đẹp YamaP với Kamenashi Kazuya (^_^)
Coi xong phim rồi giờ bình loạn chơi , hem bình loạn nội dung phim ,cái nì để nghiền ngẫm thật kĩ rùi viết , lần nì bình loạn diễn viên thui

Đầu tiên , Yamashita Tomohisa trong vai Kusano Akira
YamaP là leader của NEWS (tình iu số 2 ở JE sau HSJ) , Akiko biết anh từ khi biết NEWS


YamaP khá đẹp zai theo ý kiến của tui và dễ thương nữa , nhưng mừ anh hát chỉ đc chứ ko hay , giọng hem có gì đặc biệt , nhìu lúc cảm giác hát hok ra hơi í (cái nì sorry các fan của P nha) , tình cảm dành cho anh chỉ ở mức bình thừơng , hi vọng coi xong phim sẽ thik anh hơn

Nhưng mà…..

Kusano là 1 vai diễn tuy dễ mà khó , diễn đc thì ko khó nhưng để diễn hay thì đòi hỏi diễn viên phải có khả năng diễn đơn giản nhưng có chiều sâu . YamaP diễn hơi cứng , ko gây đc cảm xúc nơi người xem . YamaP chỉ diễn đc , có thể nói tròn vai .

Thứ 2 , Toda Erika vai Mariko

Vai của Toda là 1 cô gái xinh đẹp + dễ thương + tài năng , Toda có thừa yếu tố trên nên dễ dàng hoàn thành tốt vai này , tất nhiên vai nì Toda diễn chưa hay như các vai sau này như trong Hana yori dango , Liar game nhưng khi đóng phim này Toda chỉ mới 17 tuổi , thế là tốt rồi
Thik vai này nhất trong số các phim đã coi của Toda

Kế đến , Horikita Maki vai Kotani Nobuko – Nobuta

Akiko thấy Horikita diễn tốt nhất trong số các vai chính của phim , từ bộ dạng rụt rè , lượm thượm , u ám khác người cho đến cử chỉ , hành động , nhất là ánh mắt e sợ , cô đơn và nụ cười ko giống ai của Nobuta



Horikita ko hẳn là đẹp nhưng khá xinh , dù tạo hình nhân vật lúc đầu nhìn tăm tối , u ám nhưng Akiko vẫn nhận ra nét xinh xắn , dễ thương của Horikita



Cuối cùng là tèn tén ten Kamenashi Kazuya ( pé Rùa iu dấu ) vai Kiritani Shuji




Shuji bề ngoài là 1 học sinh hòa đồng , thân thiện , tốt bụng , vui vẻ với mọi người nhưng thật ra ko phải thế ,cậu ta coi cuộc sống xung quanh chỉ là 1 trò chơi , ai là người nghiêm túc sẽ thua cuộc , tự dựng lên cho mình 1 hình ảnh mà mọi người đều yêu mến , sống vừa lòng mọi người , Shuji cho rằng 1 cuộc sống như thế là tốt . Nhưng thật tâm , Shuji sợ làm phật ý người khác , bị người khác ghét , bị người khác ko tin tưởng vì thế mà cậu ta sống ko là chính mình bằng cách tự dựng lên 1 con người hoàn hảo trong mắt người khác . Đây là vai diễn đòi hỏi chiều sâu , diễn xuất nội tâm . Kame diễn chưa tới , chỉ đc khoảng 70% vai này .


Đối với Akiko thế là đủ , pé Rùa rất dễ thương , từ phim nì chính thức chuyển từ thik sang iu pé Rùa , cái mặt ốm + dài nhìn iu ko chịu đc , lúc đầu nhìn ko ra Rùa vì bi h Rùa mập hơn ,cái mặt tròn hơn nhìu , ko hiểu Rùa ăn gì mà mập lên nhanh zậy , mới 2008 vẫn còn ốm thế mà sang 2009 mập lên thấy rõ

Nghiện pé Rùa rồi nên giờ toàn kiếm phim của Rùa zìa coi , đang luyện 1 pound gospel và Gokusen 2

Thứ Ba, 30 tháng 6, 2009

xui xẻo

sau 1 đêm ngủ 1 thân 1 mình ở nhà trọ , bạn Akiko đi học vào trưa hôm sau . Buổi học chán ngắt , tại lớp học từ 2 tuần trứoc mà giờ này mới mò zô nên có hiểu gì đâu , ngồi ngáp rồi tới gần cuối giờ , anh thầy giảng tới phần quy tắc lặp hiểu đc chút ít vì hồi học lớp 10 ông thầy dạy tin có từng giảng qua ( lạy chúa tôi , lớp 10 mà đã bị học lập trình Pascal ), sở dĩ nhớ dai như zậy là tại hồi đó cứ nhìn mặt ổng là thấy ghét .

và rồi tan học , zìa nhà trọ , và rồi chuyện xui xẻo chưa từng có trong đời xảy ra : BỊ GIỰT DÂY CHUYỀN

đang tung tăng đi thì tự dưng cổ bị giựt mạnh , phản xạ lấy tay chụp lên cổ liền , 1 chiếc xe máy chạy vụt qua chỉ kịp nhìn thấy có 2 tên ngồi trên xe , nhìn lại thì thấy sợi dây chuyền bị đứt đang nằm trong tay , may mà đang đeo cái túi xách chéo qua người , sợi dây chuyền bị kẹp lại mới ko bị mất , hú hồn , cổ bị trầy đau muốn chết nhưng mà vẫn may chưa tới số mất đồ

dẹp dây chuyền luôn , ko đeo nữa , từ nay ra đường sẽ cẩn thận hơn



lạy trời cho tụi mất dạy đó bị còng đầu ở tù mọt gông cho xã hội đc an toàn

Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2009

cái quái gì thế này Johnny lão gia?????

Johnny-sama , trước giờ kon luôn khâm phục người dù có nhiều lúc kon chẳng hiểu cái đầu của ngưòi nghĩ cái gì nữa

bi giờ kon chỉ muốn bay thẳng sang nhật ,đứng trước mặt mà hỏi : "Ngài có bị điên ko??Hay ngài lú lẫn rồi??"

từ đầu năm đến giờ JUMP ui dấu của kon chả có đc cái single nào , hoạt động chẳng khác nào các Juniors , gần 2 năm tuổi rồi mà JUMP chưa có cái Album đầu tay....

và bi giờ Ryo và Chii "bị" đưa vô cái nhóm NYC boys gì đó , ok , ko có sao hết , đó là trò khoái khẩu của sama ( túm người này người nọ rồi quăng qua quăng lại tùm lum nhóm) vấn đề là sao sama lại cho NYC boys phát hành single chung với Nakayama Yuma w B.I.Shadow

trời ạ...

sama đã debut các pé thì sao lại ăn ké Ryo và Chii

chưa hết , sama nghĩ gì mà lại debut cái nhóm có 1-0-2 : Nakayama Yuma with B.I.Shadow
thưa với sama có 2 lí do kon ghét cay ghét đắng nhóm này :

1. hoặc là sama debut Nakayama dưới tư cách solo hoặc là chung với nhóm B.I.Shadow , sao lại có vụ with wiếc gì ở đây

2. tự dưng sama đá Takahata Masaki ra khỏi B.I.Shadow rồi nhét 2 Juniors khác vô , chẳng lẽ sama ko biết Takahata là Juniors đc iu thik nhất BIS , có lẽ nào sama muốn trù dập thằng nhỏ

===> ghét thằng nhóc Nakayama , ghét luôn cái nhóm nì

cuối cùng sama nên quan tâm đến JUMP nhiều hơn , nếu JUMP có mệnh hệ nào thì kon thề sẽ đoạn tuyệt với JE

Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2009

vui và buồn

chuyện vui....


1 tháng trời học quân sự tồi tệ đã wa , chấm dứt cái khoảng bệnh tật triền miên suốt 2/3 tháng này
khiếp , hok bít có ai đi học quân sự mà bị bệnh tới mức đó như tui hok

nhưng mà wa rùi giờ ta chuẩn bị về nhà an hưởng.... tuổi trẻ cùng mấy anh mấy pé nhà Johnny's và Yui-chan yêu dấu....

và chuyện buồn....

rạng sáng ngày 28 hi vọng thật nhiều để rồi thất vọng và đau buồn thật nhiều
cách duy nhất là chấp nhận sự thật và cố tìm chuyện làm để quên nó đi
nếu ko làm vậy thì sẽ buồn đến chết mất

ôi thành Rome , sao mà ngươi buồn thảm đến thế....

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2009

Happy birthday to Ryo (^_^)

Happy birthday to Ryo (^_^)

Zậy là pé lại lớn thêm 1 tuổi nữa . Thời gian trôi nhanh wá , mới hôm wa Ryo chỉ mới là 1 Junior pé nhỏ đáng iu mà giờ đã là 1 thanh niên tròn 16 tuổi rồi đấy


Thằng pé vẫn kawaii nhưng cái nét kawaii hok còn giống lúc xưa nữa , hồi đó pé hoàn toàn ngây thơ + hồn nhiên rất kon nít nhưng bây giờ thì manly + sexy ra hẳn



chị van em Ryo , đừng chụp mấy tấm hình như vầy nữa





Thằng pé ko thích xì tai kawaii , nó muốn sexy cơ ( oh my ghost ) , nhớ cái Shonen Club nào đó hồi còn là junior , pé đã nói là pé muốn sexy như sempai trong Kinki Kids ( hix..hix..)





Thích pé kawaii như thuở còn junior hơn là sexy , đừng sexy Ryo ơi , đợi vài năm nữa đi kưng nhé



Chỉ cần đứng trên sân khấu là pé đủ làm bọn kon gái đổ ầm ầm rồi mà ko cần làm cái quái gì hết , nhưng mà có bao giờ pé chịu đứng yên đâu cơ chứ , pé hát + nhảy + hàng tá những động tác ko-iu-ko-đc ---> bao nhiêu người chết vì đau tim ( trong đó có ta )

Thêm 1 tuổi mới , chúc pé Ryo – em zai iu của chị có thêm nhiều niềm zui + hạnh phúc + may mắn trong cuộc sống đời thường và trong sự nghiệp ( ko có trong tình iu đâu , em kòn nhỏ lo học hành với ka hát đủ rùi , ko iu đương gì ráo trọi )




Ráng cao lên nhé Ryo , những thành viên khác của Hey!Say!JUMP cao lên thấy rõ lun như Nakajima-kun , Morimoto-kun ấy , cả Chii cũng cao lên 10 cm trong năm wa , chỉ có em là ko cao lên bao nhiêu (>_<) ( rất hi vọng em thuộc dạng người chậm cao )



Nhớ đừng xao lãng chuyện luyện tập nhé , tiếp tục cố gắng luyện giọng + tập nhảy như trong thời gian wa , hãy làm việc thật chăm chỉ và noi gương các sempai trong JE




Tuy bây giờ em đang học ở Hiroshiki và rất bận rộn với JUMP nhưng mà ko đc bỏ bê chuyện học hành , hãy học hỏi Inoo-kun ấy , chị ko mong em có thể vào đc trường danh tiếng như đại học Todai giống Inoo-kun ( việc này quá sức em ) nhưng mà em cũng phải zô đc 1 trường đại học nào đó , ngành giải trí rất khắc nghiệt có 1 nghề phòng thân vẫn tốt hơn

Bên cạnh đó , nhớ giữ gìn sức khỏe , nếu ko chịu nổi lịch làm việc thì cứ nói ra , đừng để dến mức phải nhập viện như Ninomiya-sempai gần đây ( lão già Johnny sẽ chết với ta nếu chuyện này xảy ra )

Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2009

repost : "Con đã từng đến trong đời này, và con rất ngoan! "





"Con đã từng đến trong đời này, và con rất ngoan! "Đấy là lời nói cuối cùng của một em bé tám tuổi, và được khắc lại trên bia mộ em.

"Con đã từng đi qua cuộc đời này! Và con rất ngoan!"

Cô bé Xa Diễm tám tuổi, đôi mắt đen lóng lánh và một trái tim thơ ngây non nớt, Xa Diễm mồ côi, cô bé chỉ sống trên đời vẻn vẹn 8 năm, câu cuối cùng cô nói là một lời thanh minh non nớt: "Con đã từng được sống! Và con rất ngoan!". Xa Diễm hy vọng được chết vào mùa thu. Thân thể gầy gò của em giống một bông hoa nở theo mùa. Khi hoa vàng nở khắp mặt đất và những chiếc lá rơi chao liệng khắp nơi, em sẽ thấy cả những đàn nhạn di cư bay ngang trời xa.

Em tự nguyện bỏ điều trị, và dùng toàn bộ 540 nghìn Nhân dân tệ (gần 1,1 tỷ đồng tiền VN) để chia thành 7 phần, mang sinh mệnh chính mình chia ra thành những phần bánh hy vọng tặng cho bảy người bạn nhỏ đang chiến đấu giữa lằn ranh của sự sống và cái chết khác.

"Tôi tình nguyện từ bỏ điều trị"

Xa Diễm không biết ai là cha đẻ của mình, em chỉ có "cha" là người thu nhận em về nuôi nấng.

Ngày 30/11/1996 (20/10 âm lịch), "cha" Xa Sĩ Hữu phát hiện một hài nhi mới sinh bị vứt bỏ đang thoi thóp và lạnh toát trong đống cỏ bên chân một cây cầu nhỏ ở thị trấn Vĩnh Hưng, ngực hài nhi cài một mẩu giấy nhỏ, chỉ ghi vắn tắt "20 tháng 10, 12 giờ đêm".

Khi đó, cha Xa Sĩ Hữu tròn 30 tuổi, nhà ở tổ 2, thôn Vân Nha, thị trấn Tam Tinh, huyện Song Lưu, tỉnh Tứ Xuyên. Vì nhà nghèo quá, không cưới được vợ, nếu cha nhận nuôi thêm đứa trẻ này, có lẽ càng chẳng báo giờ có cô nào chịu lấy cha nữa. Vì vậy, nhìn đứa trẻ còi như con mèo bé vừa khóc vừa ngáp ngáp thút thít, Xa Sĩ Hữu mấy lần nhặt lên rồi lại đặt xuống, bỏ đi rồi lại ngoái lại nhìn, đứa bé thân mình đầy bùn đất lạnh, tiếng khóc yếu ớt, nếu không ai cứu, chả mấy mà đứt sinh mệnh! Cắn răng, anh ôm đứa bé lên lần nữa, thở dài nói: "Thôi thì tao ăn gì, mày ăn nấy!".



Xa Sĩ Hữu đặt tên cho đứa bé là Xa Diễm, vì bé sinh ra vào mùa thu, đúng mùa thu hoạch mùa màng hoa trái đủ đầy. Đàn ông một mình làm bố, không có sữa mẹ, cũng không có tiền mua sữa bột, đành bón con những thìa cháo hoa. Vì thế, Xa Diễm từ nhỏ đã còi cọc, yếu đuối, lắm bệnh, nhưng là một đứa trẻ vô cùng ngoan và hiểu biết. Xuân đi xuân lại, Xa Diễm như bông hoa nhỏ trên dây Khổ Đằng, lớn khôn dần, vô cùng thông minh và ngoan ngoãn.

Hàng xóm đều nói, những đứa trẻ bị bỏ rơi được nhặt về nuôi, bao giờ trí óc cũng khôn ngoan thông minh hơn người. Và mọi người đều yêu Xa Diễm. Dù em từ nhỏ đã hay bệnh tật liên miên, nhưng trong sự nâng niu xót thương của cha, em cũng lớn lên dần.

Những đứa trẻ số phận đau khổ thường khác người. Từ lúc 5 tuổi, em rất biết ý thức giúp cha làm việc nhà, giặt giũ quần áo, nấu cơm, cắt cỏ em đều biết làm thành thạo. Em biết thân phận mình không được như những đứa trẻ con nhà người khác, trẻ con hàng xóm có bố có mẹ, nhà mình chỉ có cha. Gia đình nhỏ này do hai bố con lụi hụi chống đỡ xây đắp, em cần phải thật ngoan thật ngoan, không để cha lo lắng thêm chút nào, hoặc giận em một lần nào.

Vào học lớp Một, Xa Diệm biết mình phải cố gắng. Em xếp thứ Nhất trong lớp, làm người cha mù chữ của mình cũng mở mày mở mặt với làng xóm. Em chưa bao giờ để cha phải thất vọng. Em hát cho cha nghe, kể những chuyện vui vẻ ở trường cho cha nghe, những phiếu bé ngoan hay hoa điểm tốt em đều dán lên vách tường. Đôi khi em bướng bỉnh ra những đề bài khó để bắt cha phải giải được... Mỗi lúc nhìn thấy cha cười, em đều vui sướng.

Dù con không có mẹ, nhưng con có thể sống vui vẻ cùng cha, đó là hạnh phúc!



Lần đầu tiên trong đời được uống sữa, ảnh chụp sau khi Xa Diễm quay lại bệnh viện với số tiền được quyên góp giúp đỡ.


Tháng 5/2005, Xa Diễm thường bị chảy máu cam. Một buổi sáng ngủ dậy định rửa mặt, đột ngột em phát hiện cả chậu nước rửa mặt đã biến thành màu hồng. Nhìn kỹ, là máu mũi đang nhỏ giọt xuống, không cầm máu được. Không còn cách nào khác, Xa Sĩ Hữu mang con đi tiêm ở bệnh xá địa phương, nhưng không ngờ, một vết mũi tiêm bé tí xíu cũng chảy máu mãi không ngừng. Trên đùi Xa Diễm cũng xuất hiện nhiều "Vết châm kim đỏ". Bác sĩ nói, "Mau lên bệnh viện khám ngay!", đến được bệnh viện Thành Đô, đúng lúc bệnh viện đang đông người cấp cứu, Xa Diễm không lấy được số thứ tự xếp hàng khám. Xa Diễm ngồi một mình ngoài ghế dài, tay bịt mũi, hai đường máu chảy thành hàng dọc từ mũi xuống, nhuộm hồng cả nền nhà, cha em cảm thấy ngại ngùng, chỉ biết lấy cái bô đựng nước tiểu để hứng máu, chỉ mười phút, cái bô đã lưng nửa.



Bác sĩ phát hiện ra, vội cuống quýt ôm Xa Diễm đi khám. Sau khi kiểm tra, bác sĩ ngay lập tức viết đơn Thông báo khẩn cấp bệnh tình của em. Xa Diễm mắc bệnh máu trắng (Bạch cầu cấp - acute leucimia).

Chi phí điều trị căn bệnh này vô cùng đắt đỏ, thông thường điều trị cơ bản đã cần 300 nghìn Nhân dân tệ (tương đương 600 triệu VND), Xa Sĩ Hữu choáng váng.

Nhìn con gái nằm trên giường bệnh, ông không thể chần chừ suy nghĩ nữa, ông chỉ có một ý nghĩ: Cứu con!

Vay khắp bạn bè họ hàng, chạy đông chạy tây tiền chỉ như muối bỏ biển, so với số 300 nghìn tệ cần có sao xa vời. Ông quyết định bán cái duy nhất có thể ra tiền là căn nhà xây bằng gạch mộc, gạch chưa nung của mình. Nhưng nhà thì quá rách nát, lúc đó không thể tìm ra ai muốn mua nó.

Nhìn gương mặt gầy gò xơ xác và đôi mắt u uất của cha, Xa Diễm có một cảm giác đau xót. Một lần, Xa Diễm kéo tay cha lại, chưa nói nhưng nước mắt đã trào ra: 'Cha ơi, con muốn được chết..."

Đôi mắt Xa Sĩ Hữu kinh ngạc nhìn con gái: "Con mới 8 tuổi thôi, vì sao con lại muốn chết?"

"Con chỉ là đứa bé bị bỏ rơi nhặt về, ai cũng bảo số con bạc bẽo, giờ bệnh này không chữa được, cha cho con ra viện đi..."

Ngày 18/5, bệnh nhân tám tuổi Xa Diễm thay mặt người cha mù chữ, tự ký rành rọt tên vào trong cuốn bệnh án của chính mình: "Tự nguyện từ bỏ chữa trị cho Xa Diễm".



"Em tự nguyện từ bỏ!"


Đứa trẻ tám tuổi tự lo hậu sự:

"Hôm đó về nhà, một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn chưa từng vòi vĩnh cha bất cứ điều gì, đã đòi cha hai yêu cầu: Em muốn có một tấm áo mới, và em muốn được chụp một bức ảnh. Em giải thích cho cha: "Sau này, khi con không còn nữa, nếu cha nhớ con, cha có thể nhìn con ở trong ảnh".

Ngày hôm sau, cha Xa Sĩ Hữu nhờ người cô đi cùng đưa cháu lên thị trấn, tiêu hết 30 tệ (60.000 VNĐ) mua một bộ quần áo mới, Xa Diễm tự mình chọn một chiếc quần cộc màu hồng phấn, người cô chọn cho Xa Diễm một chiếc váy trắng chấm đỏ, nhưng khi mặc thử Xa Diễm mặc thử, thấy tiếc rẻ nên lại cởi ra. Ba người đi đến tiệm chụp ảnh, Xa Diễm mặc bộ đồ màu hồng mới tinh, ngón tay đưa ra hình chữ V, cố gắng mỉm cười, nhưng cuối cùng cũng không kìm được để nước mắt chảy ra.

Em đã không thể đến trường nữa, em xách cái cặp đứng trên con đường nhỏ đầu làng, mắt ươn ướt.

Nếu không có một phóng viên tên là Truyền Diễm của tờ "Thành Đô buổi chiều", thì chắc Xa Diễm sẽ chỉ như một phiến lá cây khô rụng xuống, lẳng lặng bị cuốn đi theo gió.

Cô phóng viên này sau khi biết tin từ bệnh viện, đã viết một bài báo, kể lại toàn bộ câu chuyện của Xa Diễm. Sau khi bài báo "Đứa trẻ 8 tuổi tự lo hậu sự" được đăng, cả thành phố Thành Đô đều bị cảm động, cả mạng Internet toàn Trung Quốc cũng cảm động, có một phong trào lan truyền trên khắp Trung Quốc, trong cả đời sống thật của thế giới người Hoa lẫn trên mạng ảo, những người có lòng tốt bắt đầu quyên góp để cứu sinh mệnh mong manh của cô bé. Trong vòng mười ngày, con số quyên góp từ toàn thể người Hoa đã lên tới 560 nghìn Nhân dân tệ, đủ để chi phí phẫu thuật, và hy vọng cuộc sống của Xa Diễm lại được thổi bùng lên từ bao nhiêu trái tim nhân ái. Sau khi tuyên bố kết thúc quyên góp, vẫn còn nhiều khoản tiền chuyển về tài khoản quyên góp. Các bác sĩ cũng cố sức, dốc hết sức lực và tài năng chuyên môn để cứu chữa cho Xa Diễm, tất cả hàng triệu người đều hy vọng thành công.


Tờ "Thành Đô buổi chiều" có đăng bài về em



Trên internet, nhiều lời nhắn gửi: "Xa Diễm, cô bé yêu quý của tôi, tôi hy vọng em sớm mạnh khoẻ rời bệnh viện, tôi cầu chúc cho em quay lại trường học, tôi mong mỏi em bình an lớn lên, tôi khao khát tôi sẽ được vui sướng tiễn em về nhà chồng..."

Ngày 21/6, Xa Diễm, cô bé đã từ bỏ trị liệu quay về nhà chờ thần Chết, đã lại được đưa về Thành Đô, vào bệnh viện Nhi. Tiền có rồi, sinh mệnh mỏng manh có hy vọng và có lý do để tiếp tục được sống.

Xa Diễm chịu đựng đợt hoá trị khó chịu. Trong cửa kính, Xa Diễm nằm trên giường truyền dịch, đầu giường đặt một chiếc ghế, ghế để một cái âu nhựa, thỉnh thoảng em quay người sang đó nôn. Sự kiên cường cửa đứa bé khiến người lớn cũng kinh ngạc. Bác sĩ Từ Minh, người điều trị chính cho em giải thích, giai đoạn hoá trị, đường ruột và dạ dầy sẽ phản ứng kích liệt, thời gian đầu mới hoá trị, mỗi lần Xa Diệm nôn đều nhiều, nửa âu, nhưng đến "ho" một tiếng cũng không. Trong lúc kiểm tra tuỷ xương khi nhập viện, mũi tiêm đâm từ ngực, em "không khóc, không kêu la, cũng không chảy nước mắt, đến động đậy cũng không dám".

Từ khi ra đời cho tới lúc chết, em không có được một chút xíu tình yêu của mẹ. Khi bác sĩ Từ Minh đề nghị: "Xa Diễm, làm con gái bác đi!" mắt em sáng rực lên, rồi nước mắt tuôn xuống xối xả. Ngày hôm sau, khi bác sĩ đến đầu giường bệnh, Xa Diễm bẽn lẽn gọi: "Mẹ!". Bác sĩ lặng đi một chút, rồi từ từ mỉm cười, ngọt ngào đáp lại: "Con gái, ngoan lắm!"

Tất cả mọi người đều chờ đợi một phép lạ, tất cả đều hy vọng giây phút Xa Diễm được trở về với cuộc sống. Rất nhiều người từ thành phố vào bệnh viện thăm em, trên mạng nhiều người hỏi thăm em, số mệnh của Xa Diễm làm mạng Internet xa lạ trở nên đầy ắp ánh sáng.

Trong phòng bệnh đầy hoa và trái cây, tràn đầy hương thơm.



Sau khi Xa Diễm mất, ông bố cũng không giữ lại đồng quyên góp nào


Hai tháng hoá trị, Xa Diễm qua được chín cửa "Quỷ môn quan", sốc nhiễm trùng, bệnh bại huyết septicemia, tan máu, xuất huyết ồ ạt đường tiêu hoá... lần nào cũng "hung hoá cát". Những liệu trình đều do các bác sĩ huyết học Nhi hàng đầu của tỉnh và Trung Quốc chuẩn đoán quyết định, hiệu quả rất khả quan. Bệnh máu trắng căn bản đã được khống chế. Tất cả đang chờ tin Xa Diễm lành bệnh.

Nhưng những bệnh tật đi theo những tác dụng phụ của hoá chất trị liệu rất đáng sợ. Và so với hầu hết những đứa trẻ bị bệnh máu trắng khác, thể chất Xa Diễm rất yếu ớt. Sau đợt phẫu thuật, sức khoẻ Xa Diễm càng kém.

Buổi sáng ngày 20/8, em hỏi phóng viên Truyền Diễm: "Dì ơi, xin dì cho con biết, vì sao mọi người quyên góp tiền cho con?"

"Bởi vì họ đều có lòng tốt!"

"Dì ơi, con cũng làm người tốt."

"Bản thân con đã là một người tốt. Những người tốt sẽ giúp đỡ nhau, mới làm nên những điều càng thiện lương."

Xa Diễm móc từ dưới gối ra một cuốn vở bài tập, đưa cho Truyền Diễm: "Dì ơi, đây là di chúc của con..."

Phóng viên Truyền Diễm kinh ngạc, vội vã mở vở ra, quả nhiên là những việc Xa Diễm thu xếp hậu sự. Đây là một đứa trẻ tám tuổi sắp về cõi chết, nằm bò trên giường bệnh dùng bút chì nắn nót viết ba trang "Di chúc". Vì em còn nhỏ quá, còn nhiều chữ Hán chưa học nên chưa viết được hết, còn có những chữ viết sai. Xem có thể biết em không thể viết một mạch bức thư này, mà viết sáu đoạn. Mở đầu là "Dì Truyền Diễm", kết thúc là "Tạm biệt dì Truyền Diễm". Suốt cả bức thư, chữ "Dì Truyền Diễm" xuất hiện 7 lần, và 9 lần gọi tắt là Dì. Phía sau 16 chữ xưng hô này, tất cả là những điều "nhờ vả dì làm hộ" khi em lìa đời. Và còn cả lời muốn qua phóng viên "cảm ơn" và "tạm biệt" với cả thế giới.

"Tạm biệt dì, chúng ta sẽ gặp nhau trong mơ. Dì Truyền Diễm, nhà cha con sắp sập rồi. Cha đừng buồn, xin cha cũng đừng nhảy lầu. Dì Truyền Diễm xin dì trông coi bố con. Dì ơi, cái tiền của con cho trường con một ít ít, cảm ơn dì chuyển lời cảm tạ tới Hội trưởng Hội Hồng thập tự. Con chết xong, mang hết chỗ tiền còn lại chia ra cho những người mắc bệnh giống con, giúp họ đỡ bị bệnh hơn..."

Bức di chúc làm Truyền Diễm giàn giụa nước mắt, khóc không thành tiếng.


Con đã từng được sống, con rất ngoan

Ngày 22/8, vì đường tiêu hoá xuất huyết, dường như suốt một tháng trời Xa Diễm không được ăn mà chỉ sống bằng dịch truyền. Và lần đầu tiên em "ăn vụng", em bẻ một mẩu nhỏ mì ăn liền khô bỏ vào mồm. Ngay lập tức đường ruột của em xuất huyết nghiêm trọng, bác sĩ y tá khẩn cấp truyền máu, truyền dịch cho em...

Nhìn Xa Diễm đau bụng lăn lộn, bác sĩ và y tá đều bật khóc. Tất cả mọi người đều muốn gánh đau cho em, nhưng, không thể làm gì được.

Tám tuổi. Xa Diễm đã thoát được cơn bệnh tật quái ác, và ra đi an lành.

Không ai chấp nhận sự thật. Phóng viên Truyền Diễm vuốt vuốt gương mặt bé xíu lạnh dần đi của cô bé, khóc không thành tiếng, gương mặt sẽ không bao giờ gọi cô là Dì nữa, cũng sẽ không bao giờ cười nữa.

Mạng TứXuyênonline , mạng 163 (mạng Internet nổi tiếng nhất TQ) ngập trong nước mắt, mạng Xinhuanet toàn nước mắt. "Đau lòng đến không thể thở được" sau đầu đề topic đó là hàng vạn lời nhắn cảm xúc của các công dân mạng TQ. Hoa viếng, điếu văn, một người đàn ông trung niên khẽ nói: "Con, con vốn là một thiên sứ nhỏ trên trời, con đã dang đôi cánh, thôi con cứ ngoan ngoãn bay đi.."

Ngày 26/8, tang lễ diễn ra dưới một cơn mưa nhỏ, Nhà tang lễ ở ngoại thành phía Đông của thành phố Thành Đô chật ních những người dân Thành Đô đi viếng với nước mắt rưng rưng. Họ đều là những "người cha, người mẹ" của Xa Diễm mà Xa Diễm chưa có dịp gặp mặt. Để đứa bé mới sinh ra đời đã bị vứt bỏ, đã mắc bệnh máu trắng, đã từ bỏ chữa trị, đã chết... không còn cô đơn nữa. Rất nhiều "Cha-mẹ" đội mưa tiễn theo sau chiếc quan tài bé nhỏ.

Bức ảnh trên đầu Entry trong blog Trang Hạ đã chụp bia mộ của Xa Diễm: Một bức ảnh Xa Diễm cười mím mím, tay cầm một bông hoa dại bé xíu. Mặt chính của bia chỉ ghi vỏn vẹn: " Con đã từng được sống, con rất ngoan! (1996.11.30-2005-8.22)"

Mặt sau bia có ghi vài lời đơn giản giới thiệu thân thế Xa Diễm, câu cuối cùng là: "Trong những năm Em sống, Em đã được nhận những ấm áp của con người. Xin Em yên nghỉ, thiên đường có Em nên thiên đường càng đẹp đẽ."

Theo đúng chúc thư, 540.000 Nhân dân tệ còn thừa lại chia thành những tặng vật chia cho những em bé khác bị mắc bệnh máu trắng. Bệnh viện còn ghi lại tên của 7 bệnh nhân Nhi này, Dương Tâm Lâm, Từ Lê, Hoàng Chí Cường, Lưu Linh Lộ, Trương Vũ Tiệp, Cao Kiện, Vương Kiệt. Những bệnh nhân này lớn nhất là 19 tuổi, nhỏ nhất là 2 tuổi, đều là những em gia đình quá nghèo, đang giãy dụa giữa sự sống và cái chết.

Ngày 24/9, ca phẫu thuật đầu tiên thành công dành cho bệnh nhân được nhận viện phí từ Xa Diễm, là cô bé Từ Lê ở bệnh viện Hoa Tây. Sau phẫu thuật, Từ Lê mỉm cười với gương mặt trắng xanh, nói: "Xa Diễm, hay yên nghỉ, về sau này, bia mộ của chúng tôi cũng sẽ ghi thêm một dòng như nhau: "Tôi đã từng đến trong đời này, và tôi rất ngoan!"


======================================

1 thầy giáo trong trường lượm đc bài này ở trên mạng rồi đem cho cả trường coi
Mình ko phải người dễ khóc nhưng khi đọc cái này thì khóc lúc nào ko hay

Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2009

zai đẹp part 2

số trời đã định mình mê zai , hết pé Ryo giờ là

pé Chii , Chinen Yuuri




lúc đầu ko chú ý tới pé lắm vì đầu óc lúc đấy toàn hình ảnh của Ryo thôi
nhưng rồi Akiko nhanh chóng để mắt tới Chii




chuyện

thằng pé dễ thưong thế mà , mù cũng thấy đc




ko giống Ryo nghịch ra mặt pé Chii có vẻ trầm tính hơn , hiền hơn và ngoan hơn (^_^)




Và đây Okamoto Keito , Oka-chan đáng iu

giống như Chii , lúc đầu Akiko ko chú ý tới thằng pé này lắm




pé bị chìm trước 9 thành viên còn lại của Hey!Say!JUMP




nhưng mà càng coi HSJ thì càng chú ý tới Oka-chan ko hỉu tại sao
và rồi 1 ngày đẹp trời nọ ta bỗng nhận ra ta đã iu pé say đắm

Thứ Ba, 7 tháng 4, 2009

sắp chết vì zai đẹp




bạn đã từng hối hận vì đã coi 1 bộ film nào chưa
tui thì tui đang hối hận vì đã lỡ dại trót coi Tantei gakuen Q (="=)

coi làm chi giờ mình phải mê zai đến mức wên ăn wên ngủ
nhưng mà tai hại nhất là .......sắp thi rùi mà ko lo học bài đầu óc cứ lởn vởn bóng hình của pé

oh my ghost...



mình mê zai nhỏ tuổi hơn ặc..ặc...

lớn ko mê ai lại đi mê zai pé

vì mê pé mà ko biết đã tốn bao nhiêu time & money để lên net tìm thông tin của pé , đã vậy rùi lại còn kết thêm 2 pé khác nữa chứ , khổ thân tui...


pé đây
Yamada Ryosuke - Pé Ryo


sinh năm 93 , tự dưng muốn sinh trễ lại 3 năm wá

lúc còn nhỏ dễ thương kinh


trong Tantei Gakuen Q pé đóng vai lạnh lùng , mặt lạnh như đá kool hết sức

thế nhưng ngoài đời pé nghịch như quỷ ấy






sau Tentei Gakuen Q lại luyện thêm Furuhata giờ là Scrap teacher, đang kiếm Sensei warai với One pound gospel
sao mà pé đóng nhiều phim wá làm mình coi ko kịp
lại còn vụ hát hò nữa chứ
đóng phim hát hò liên tục như zầy sức đâu pé chịu nổi chứ, lão già Johnny bóc lột sức lao động của con nít (>_<)



khi bít pé Ryo là thành viên của nhóm hey!say!jump thì lật đật chạy đi search thông tin về nhóm này và kết quả là chết thêm 2 pé nữa của nhóm này luôn...hixhix...

để lần sau sẽ giới thiệu 2 pé